S Ố N G .[ t ự .s ự ]




Image




Ái.
Là 1 trong 7 thứ tình cảm của con người thế gian [hỉ. nộ. ái. ố. ai. lạc. dục]. Kể cả người tu hành [ít nhiều] cũng khó có thể tránh khỏi. Công bằng mà nói, Nó là thứ tuyệt mỹ. Và cố nhiên,con người sống rất cần cái tuyệt mỹ ấy!

Yêu thương chính là trạng thái tâm lý ngọt ngào luôn tiềm ẩn nơi miền tâm thức chúng ta. Tất nhiên, rồi có lúc nó sẽ hiện nguyên hình trong đời sống. Giống như biển, thật sự dưới mặt gợn bồng bềnh luôn ẩn nấp những con sóng ngầm cuồn cuộn. Chực chờ đến mùa động sẽ trỗi dậy. Tung triều. Bổ nhào. Vỡ thành sóng nhạc bời bời đổ dồn...



Người nữ tu lặng lẽ bước chầm chậm trong chiều. Khuôn viên phía sau nhà dòng như một khu rừng nhỏ với những hàng dương rũ bóng. Ở đó,triệu triệu tiếng lá rì rào giữa tầng không khí phảng phất hương biển mằn mặn. Ở đó, tiếng sóng vỗ về thật sự là điều kỳ diệu. Ở đó,nơi gió rú rít hối hả như nhắc nhở rằng thời gian không tạm nghỉ chân chờ bất cứ ai. Và ở đó,có một thứ tiếng động trong trẻo thánh thót vui mà chuỗi âm thanh của nó luôn làm người nữ tu ấy rung cảm: chuông gió. Đúng, chỉ là những chiếc phong linh lơi khơi trên đầu những nhánh dương [có thể mỗi người nghe từng âm thanh và xốn xang theo một cách khác nhau. riêng người nữ tu tự biết không lý giải nổi. bằng lời. dù cho ngôn ngữ loài người phong phú vô biên]. Vậy mà, người nữ tu ấy [như một bông hoa trắng ngần. bàng bạc thánh thiện trong chiếc áo dòng tinh tuyền] đột nhiên cảm thấy không thể tĩnh tâm được trong buổi nguyện gẫm thường lệ cuối ngày.
[Và dường như. bộ tu phục trang nghiêm cũng tự thấy khá mệt mỏi khi cứ phải vương víu bảo bọc thân người như thể là- mối bận bịu dùng dằng chưa dứt được]

Năm ấy, và hôm đó.Người nữ tu tròn 30 tuổi đời với 9 năm tu trì [2 năm đệ tử. 3 năm tập sinh. 4 năm khấn tạm].Thời gian vừa đủ chín ở một mức độ nào đó nhất định-để không phải đắn đo ngập ngừng khi sửa soạn bước vào năm đầu tiên khấn trọn đời[cho một chuỗi trọn đời kéo dài mãi về sau. đến tận cái ngày “này con đến trình diện Cha.Sau một đời trọn dâng hiến”]



Thế nhưng,
...
...
thật bất ngờ. Vào đúng buổi chiều ấy. Một ngọn triều âm thầm bất thần cuồn cuộn trong lòng người nữ tu. Cô nghe thấy có thứ âm thanh [không tên gọi. không hẳn quen thuộc. không hẳn lạ lẫm chưa từng...] xuyên suốt vô hình bất thần chộp lấy tất cả các tiếng động từ thiên nhiên phía sau khuôn viên nhà dòng- ném ngược lại nơi lưu ngụ của con tim- rồi liệng vọng trở lên vách tâm trí giai điệu ấm áp gọi mời của tình tự, của bài hát rất cũ ngày xưa còn bé cô thường ru nôi con búp bê mắt xanh tóc vàng. Cái thứ tiếng động ấy- như tiếng ca đẹp chở hừng đông rất mới làm sáng lại hồn 30. Tiếng ca dịu dàng huyền mật ngọt ngào mang âm hưởng của tình yêu bình thường giản dị nhưng vẫn có màu sắc của sự cao cả. Với nước mắt với nụ cười. Với đớn đau với hạnh phúc.

Hơn ai hết, người nữ tu hiểu rằng: Ái là thứ giới tu sĩ phải đối mặt cam go hơn người thường rất nhiều. Bởi đó không phải chỉ là tự đấu tranh với chính thực thể, mà còn là sự đấu tranh vô hình với trái tim. Vì tu trì,[hiểu theo phương diện khác. theo nghĩa nào đó]là phải loại trừ “lục dục,thất tình” [Phật giáo] ,từ bỏ tình yêu nam nữ sống tuyệt đối trọn vẹn 3 lời khấn “trinh tiết,khó nghèo,vâng phục” [Thiên Chúa giáo] .Vì thế, hơn lúc nào hết- cô nhận ra mình quả thực quá nhỏ bé quá yếu đuối. Không đủ công hạnh nhân đức để diệt trừ cội căn gốc rễ si mê, cũng không đủ khí phách thánh thiện để có thể bảo toàn tuyệt đối 3 lời khấn suốt đời.

Đó là lần đầu tiên sau 9 năm, người nữ tu dám trực diện với bản thể mình. Không kỳ kèo nhì nhằng mặc cả đến mệt với những nhân danh khoác cái tên thiêng liêng ƠnGọiThánh. Cô cảm thấy nhẹ nhàng an nhiên. Và bình tâm đến lạ trước một quyết định quan trọng cho hướng đời mới. Rất khác. Đang chờ. Cô biết mình không. Và chưa bao giờ. Quá ảo tưởng về con đường sắp tới.Con đường phía bên ngoài cánh cổng sắt to dày kia chắc chắn nó sẽ không đầy cỏ hoa êm ái nâng vuốt bước chân. Nhưng đó là con đường đúng đắn để đến với như ý. Để sống- yêu đời yêu người mà không phải quờ quạng đến tắt thở giữa những tu luật khe khắt làm thống khổ xác hồn.

Cô đâu chỉ mới sống 9 năm trong nhà dòng. Mà thực ra là đã sống trước đó [trong vai trò nữ sinh nội trú] 12 năm trời đằng đẵng... Mọi người thân thích ai nấy đều muốn trói buộc đời cô vào “cội phúc” quá thiêng liêng quá trật tự quá đơn điệu đó. Nghĩ cho cùng, họ cũng chỉ vì một lòng thương. Mong muốn ước vọng giữ gìn cô khỏi những lùng nhùng “dây oan” ám chướng mà thôi. Nhưng suy cho tận, như thế cũng là cố ý dồn đuổi cô vào cuộc hãm mình ép xác bất đắc dĩ quá rẻ rúng. Mà chẳng đếm xỉa xem cô có thực sự sống đúng với ý nghĩa sống, đúng với bản chất thật của mình hay không.

Cuối cùng. Hệt như tiếng nổ tự do nghe vui vui của cái bong bóng trong không gian. Cô tự cho phép mình nổ ra [cái gọi là] bấtthầnphục .

Và cô tìm thấy chính mình.



Kỳ thực.
...
..
.
Sau gần 20 năm hoàn tục. Một trong ít ỏi cái kỳ tuyệt lý thú của cuộc trần là, vẫn thoảng hoặc đâu đó [ấm ớ] trong cô- chút nữ tu sót lại.
Nói giản dị, thế gian bôn ba tháo đổ tào lao ầm ào vẫn không luông tuồng lối sống hay biến tạng cô.

Chuyện gì đến thì nó đã đến như cái lẽ vô thường vốn có. Hoàng hôn đời đã đỗ. Thu mang bình nhật cho cô chút nợ tròng. Để mưa nắng ngày [lơ-tơ-mơ-phất-phơ]toé vào xó xỉnh cuộc sống cái gọi là “ngọt bùi cay đắng” lên miếng đời sắp hết.
Image

V I Ế T .[ t ự .x ử ]




Image



...

Ủ dột .
như chim một mình
thất thần lả cánh quạnh tênh mưa chiều
mùa khóc bết thấu hoang liêu
quét buốt vòm nghĩ vẹo xiêu liếp từ
lòng tang mịch vái:
Quên . Lú .



...Vẫn thường thoáng thấy những khoảng rỗng tối tăm siêu hình trương nở trong tim - sau mỗi cuối chân ngày ướt mưa - khi ánh tà phụt tắt. Chính xác: đó là nỗi cô đơn kinh dị đen ngòm từ nội tâm. Vô hình vô tướng.Nhưng luôn rập rình quay mòng rồ loạn vút theo một cấp độ nhiễu mù không thể nào nắm bắt được.

Như chiều nay,khi bóng hoàng hôn đổ sụp thành vũng tối xuống không gian tê quạnh-cũng là lúc tôi khao khát được bày tỏ trạng thái duy nhất của tâm hồn mình hơn lúc nào hết-để tìm chút an nhiên về mặt tinh thần,chút ấm êm trong đoạn đời thực tại đang rã tàn dần từng thứ...

Và viết. Đúng là cách hay nhất trong cuộc sống lặng tờ lơi khơi một vỏ ốc mẻ tôi, để có thể tự hoá giải khỏi những tầng ngổn ngang xám buồn chất dày lưu cư phía tâm trí kín bưng.

Nói thật lòng,tôi chưa bao giờ chuẩn bị tư duy chỉnh tề, sắm soạn câu cú từ ngữ chỉnh chu cho cái việc viết.Bởi đơn giản, Nó luôn tự nhiên bất thần ùa về đúng lúc cần thiết, tràn đầy giữa thần hồn. Có lúc Nó ngẫu nhiên vuột ra từ tâm thức vô lý trí, choáng ngợp. Và tôi cứ thế mê mị trưng dụng Nó để diễn đạt tâm tư, bày tỏ nỗi niềm.

Tôi cũng chưa từng có cao vọng về cái gọi là chủ trương, định hướng cho những gì sẽ viết.Bởi dư biết rằng mình non nớt, trọc lóc,không kham nổi gánh nặng “vị nghệ thuật vị nhân sinh” gì gì đó… Với tôi,viết. Lặng lẽ viết - dù dưới hình thức ngôn ngữ xuôi hay vần - cũng chỉ là do xuất phát từ cái cảm giác bị mắc kẹt, vây hãm dưới đáy khe hồn lạnh đen ảm...

Thức dậy lặng ngắt im thinh quá đỗi
bữa trưa cô đơn tung hứng liên hồi
chiều rơi giọt nhoè sầu va riết róng
đêm mù đổ ập quạnh hiu luống đời


những giai đoạn thời gian khẳm buồn trĩu tím như thế, hầu như luôn có một sự mệt mỏi mơ hồ xuyên mạch tràn ra xác xương da. Khiến tôi như rơi tuột vào trạng thái mất thăng bằng, mất khả năng kiểm soát, mất cả sức đề kháng... Cho đến lúc có thể “đối thoại với muôn trùng độc thoại” được, thì tôi mới cảm thấy hình như lấy lại được phần nào quân bình, thanh lặng cho chính mình.

Có đôi khi. những điều tôi viết vô vị nhạt nhẽo đến độ không đối thoại được với anh với chị với bạn - mà chỉ có thể độc thoại với riêng tôi - thì tôi vẫn cứ viết. viết. viết. viết... Vì viết là một trò chơi hấp dẫn. Nó là... trò - chơi - giải - toả - tâm - hồn. Hấp lực vô vàn của nó đối với tôi đơn giản chỉ vậy!

Khúc viết này không kết
lưng lửng chiều luồn đêm
ngờ ngợ dỗ hồn êm
ngờ ngợ vơi sầu niềm


[đầu và cuối vắt chéo. nên hình như mở đầu là kết thúc. và kết thúc lại là mở đầu.]

v ò m .m ư a .s u y .t ư ở n g. g ó c .t h á n g .5


Image
hoatrang._____________________________________________________________



...

Cơn mưa vào Hạ bất chợt gõ nhịp phách mênh mang lên vạn vật,khiến cả không gian bừng vang cung bậc trầm bổng diệu thường.Ngồi ngắm mưa, lắng nghe phối âm của giàn giao hưởng đồng quê:giọt tí tách ma mị hợp xướng trên mái nhà, Cóc Nhái Ễnh Ương từ bờ cỏ ven đê luân phiên hỏi đáp hồn nhiên,vĩ cầm Dế đồng thanh miên dại giai điệu hè...-chợt cảm nhận ra nhiều điều hiển hữu vi diệu nhất của những ngẫu khúc ấy.

Để rồi,khi Ta nâng hồn xám buồn vượt dài truông man di-âm thầm dịu hoá vào từng giọt nước trong veo lóng lánh sáng trên ô cửa kính trắng,trên những chuỗi dây Trường Sinh xanh mơ,trên từng cánh hoa Dừa mong manh tim tím nơi góc vườn,trên dậu Mồng Tơi đầy ắp mượt mà thanh sắc- cũng là lúc chút uẩn khúc phía sân chơi ảo đùa mưa trôi suốt về ngàn xưa biền biệt thành cổ tích hư không.

Con người trong chính thực đời kỳ lạ lắm!Có lúc họ lặng lẽ từ ngày này sang ngày khác quẩn phiền,tìm không ra lối vui.Rồi bất chợt,tự Ngộ.Cởi bỏ. Tâm tưởng tự do và thanh thản.

Em ơi hãy cứ khóc buồn
Và nhanh môi thắm hứa hôn nụ cười
Bới lòng có thấy ngậm ngùi
Mau đem an táng giữa đồi hoa tâm
Hương tình phương tán thanh an


Đã từng có một thời-niềm vui của bản thân Ta là hữu hảo kết tình với những cái bóng phía ảo giới-chứ không thích giao tiếp quen biết ở thực đời.Bởi biết rằng:bóng mơ bí nhiệm sẽ tan ngay chính giây phút thị hiện đó.Ta chợt nhớ về,chợt nghĩ đến những ảo nhân xưa thân ái trong các diễn đàn thơ văn từng tham gia.Chẳng cần biết họ là ai,họ từ đâu-vậy mà Ta vẫn có thể thực dạ quý mến,tôn trọng.Ừ nhỉ!Đã nồng nàn ngữ thi đối hoạ,đã sôi nổi luận bàn,đã tía lia “tám” đủ chuyện “trên giời dưới đất”... Nhưng rồi Ta cũng dần rời bỏ những sân ảo cũ,chẳng vì lẽ gì-chỉ là đã tìm thấy được nơi ảo miền một góc thanh an tịch lặng- để...gậm nhấm *"tự mình biết riêng mình và Ta biết riêng Ta".

Trong cơn mưa suy tưởng từ nội ngã,Ta thấy mình mãi vẫn là hoatrang lãng mạn tình tứ-luôn đặt ảo duyên vào góc lặng kín nhiệm của đời riêng một cách thiết chân .

Ngần ấy thôi!Cho anh.Cho chị.Cho bạn.Cho người tình thơ xưa...



Image

B Ứ C T H Ô N G Đ I Ệ P c u ố i .g i ê n g .h a i




Image



Ngày còn trẻ con...
Cứ mỗi chiều tan học về, tôi lại cùng mấy đứa bạn học thường rủ nhau chạy a ra biển phía sau ngôi trường tư thục Thánh Anna chơi đùa.Có khi nhảy lò cò, nhảy dây,lúc là trò bịt mắt bắt dê, có khi lại chơi u mọi, đôi lúc chỉ là trò vớ vẩn xây những khối hình thù kỳ dị bằng cát ướt... Tuỳ theo từng mùa.(Ví như mùa này: tháng giêng hai, biển trời Phan Thiết lộng gió. Gió thế, thả diều là một tuyệt thú khó tả.)

Hết là trẻ con...
Nhưng nay vẫn thích ra biển hoàng hôn.Dù đơn giản chỉ là ngồi đâu đó một mình chẳng để làm gì,hoặc lang thang dọc dài bờ cát lượm vỏ sò vỏ ốc.
Và hôm qua là thế đó!Phan Thiết biển vào chiều rất đẹp. Sóng ầm ào triệu khúc tấu bằng chính thứ âm thanh rất riêng của chúng.
Đang từng bước chậm tôi bỗng khựng lại,khi ánh nhìn chạm phải hai đứa trẻ con-một trai một gái,da sạm nắng, mình trần trùng trục, đeo trên người chỉ mỗi chiếc quần ngắn phong phanh ngả màu-chúng ngồi “dạng háng” trên bờ biển cùng nhau vốc từng nắm cát ướt, chuyền tay đắp thành những vòm hình cầu đơn sơ úp chồng lên nhau,có gắn thêm lên đó những chiếc vỏ ốc ruốc bé tí đủ màu trông rất dễ thương...

[Cái cảnh tượng hồn nhiên ấy, gợi nhớ miền ký ức tuổi thơ tôi- Miền ký ức này đằng đẵng đeo bám như bóng với hình suốt cuộc người tôi mãi mãi-Cũng khiến lòng thấy mừng,vì biết được con nít quê mình thời buối “a còng” vẫn còn đó những trò chơi ngây thơ xa xưa thuở trước. Dẫu không phải dễ bắt gặp thường khi, nhưng đúng là tất cả chưa hoá ra cổ tích.]

Dưới 4 bàn tay bé con nhỏ nhắn đen đúa,những vòm cầu cát tăng lên cao dần, cao dần... Từ ý niệm định hình,tôi thấy ra đó là cái lâu đài cát. Hai đứa trẻ say sưa mê mẩn... Một đỗi lâu sau thì công trình coi như đã được hoàn thành, cao ngang mặt tầm ngồi của chúng.Hai gương mặt ngây thơ hả hê. Và chính ngay khoảnh khắc ấy-khoảnh khắc mà cái hả hê “hôn” choàng tròn trịa đầy đặn lên chúng- thì sóng cồn cào ầm ào dồn tới, dội phủ đầu. Cả hai đều loi ngoi sũng nước giữa những bọt biển trắng xoá tung toả...
Và, hỡi ơi! Cái lâu đài xinh xắn kia giờ chỉ còn là đống cát lởm chởm, hớ hênh thô thiển phơi bày...

Khi không tôi lại được trao cho bức thông điệp gọn ghẽ!
Image

t r o n g N H Ậ T K Ý h o a t ra n g.




Image



...

Sáng nay - khi mở mắt tỉnh giấc phóng tầm nhìn lên bầu trời xam xám qua ô cửa sổ - tôi bỗng tự thấy mình và cuộc đời đang dần dần trôi vào... đông xám

Khoảnh khắc ấy như có màn sương... Một chút lành lạnh của suy tư chợt đánh thức các giác quan, đánh thức linh hồn. Và quờ quạng kiếm tìm những điều không tưởng, những điều vô nghĩa, những điều hợp lý...

Ngơ ngác giữa cái rạch ròi thực tại là cái tức tưởi của quá nhiều dở dang, hụt hẫng trong đời... Trộn lẫn chen chúc luôn là sự cô đơn quạnh quẽ trên đường tôi đi...

Lạ!
Khi không lại tự hỏi mình: Tôi Là Ai???
Ừ nhỉ!
Tôi Là Ai???

Những năm tháng thanh xuân hăm hở, yêu đương, nồng nàn đã chuội đi, tuột mất...Giờ đây, người đàn bà chập choạng ngưỡng năm mươi lại cảm thấy trở nên nhỏ nhoi, mong manh và nhẹ nhàng ngơ ngác nhìn lại, ngơ ngác nhớ về...

Tháng năm cuộc đời
tan như bọt rượu
cho Ta lặng buồn
cho Ta sầu tuôn


Tháng ngày hiện tại
tình chìm sau lưng
yêu Ta lơ lửng
buồn Ta bao dung


Đến một lúc nào đó... Như bây giờ, tương lai người đàn bà trước ngưỡng năm mươi như chiếc vòng nguyệt quế quá xa vời... Thực tại có hai cuộc sống: một là gia đình, một là ảo mộng.

Gia đình. Với riêng tôi - là nơi chốn nương náu,trú ngụ. Một nơi để trở về, thầm lặng an phận, chăm sóc, thu vén cho cuộc sống thừơng nhật vốn vẫn buồn nhiều hơn vui.

o mộng. Nghĩa là một cõi thứ hai trong cuộc sống. Tiềm ẩn, khuất lấp... để cái tâm tư tôi được bình nhiên bay bổng.

Và có bất hạnh không cho những người đàn bà như tôi, trước ngưỡng năm mươi vẫn cưu mang chỉ hai cuộc sống ấy???

Những người đàn bà đang trôi trên lớp sóng bốn mươi vẫn thường trực hoang mang, hoảng hốt trước cay nghiệt của thời gian. Nhưng hình như khi đã vượt qua con sóng bốn mươi rồi thì lẽ thường là họ cảm thấy dửng dưng trước lưỡi dao nghiệt ngã của thời gian.

Bởi đã nhận thức khác trước. Hay nói đúng hơn - là, họ không còn ngốc nghếch ôm vào lòng những lầm lẫn ngờ nghệch giữa tuổi trẻ và nhan sắc. Hơn nữa, họ vẫn có quyền lồng lộng chói chang ước muốn, bướng bỉnh khao khát làm đôi điều như cái thuở hai mươi... Vì rằng, họ đủ từng trải để có thể lý giải thích đáng cho mọi cảm xúc...

Nói chung, người đàn bà trước ngưỡng năm mươi ít khi viễn vông mộng tưởng tới đàn ông. Càng không còn tha thiết nổi với người mà khi mười tám đôi mươi họ từng mơ ước. Có lẽ... vì họ thực tế hơn giữa những mơ mộng riêng mình.

Tôi bỗng bắt gặp cảm giác điên rồ cứ đầy tràn trong tâm trí tôi từ khi thức dậy... Cảm giác đánh thức sự thật: Dẫu đàn ông vẫn luôn là một thực thể có giá trị(về mặt nhân bản), nhưng không còn mấy ý nghĩa...

Mọi ý nghĩ này có giống như một cợt đùa? Một cợt đùa không lừa dối bản thân!...

Image

...b à i K H Ô N G .Đ Ề .# 3



Image


buồn Người. vơ vét mộng đi
niêm phong chứng tích thiêng thi hồi đầu

buồn Người. rũ tình hư cấu
cảm thi đột tử xoắn sầu kinh niên

buồn Người. quắm chữ ảm phiền
tấy lời hoạn nạn thi điên ngữ từ

buồn Người. án thi trắng phớ
ảo nhân lê thứ bụi bờ hoang phiêu

buồn Người. lụn thương cảm chiều
cho trệu trạo khúc thi tiều cong queo

(Mừng Ta. thơ dẫu luỵ lời
đơn thuần nhịp tẻ . vẫn... ơi à ... ngày)

...b à i .K H Ô N G .Đ Ề . # 2











hỏi anh có thấy buồn không,
google chỉ thấy trang lòng lá bay...

hỏi anh có thấy sầu lây,
password yêu mất giữa ngày xuân trôi...

hỏi anh có thấy ngậm ngùi,
search đời đầy dẫy dở hơi tiêu điều...

hỏi anh có thấy hẩm hiu,
click mouse một phát ra điêu ngoa tình...

hỏi anh có thấy buốt tim,
cáp quang duyên đứt im lìm mồ tăm...

hỏi anh có thấy đau thầm,
chình ình tâm sự phố rùm đẫy thơ...

hỏi anh có thấy không hở,
net miền lúi húi xả khờ stress ra...

hỏi anh có thấy xót xa,
mạng LAN liên kết hồn ta hỏng bừa...

...b à i K H Ô N G .Đ Ề .# 1



Image


bóc nếp sầu đông bày nghi,
thắp loá nguyệt mặt cuối thì thu đang...

bóc toang nét cười mộ thảm,
treo trồi môi củi đoá Hàm Tiếu xuân...

bóc âm u giọt mắt hờn,
rót hồn nhiên để Người nuông chìu mình...

bóc màu sương tóc nhạt tênh,
nhuộm nguyên óng ả mượt tuyền lánh đêm...

bóc tật nguyền cốt xương rền,
đắp bù lành lặn mùa hành liêu xiêu...

bóc khuya trăn trở tuỵ tiều,
thay ngày kinh ngạc với nhiều lý do...

bóc ảo danh tánh quanh co,
nghiêm trang lặng lẽ ơ thờ tuổi tên...

bóc trần tột bậc thường tình,
hốt nhiên muốn khóc.Khó tin tôi là...

N g ắ n . [ 7 ]


Image



Một
mùahoatôi bỏ lại, không còn rực rỡ
Một
mùahoađời đã rớt, lộng lẫy còn đâu
Những
mùahoatình sổng rơi, mất rồi nồng thắm


Cuối cùng, tôi không còn những buổi sáng buổi trưa buổi chiều lơi lả lúng liếng môi và viên mãn nụ cười
Cuối cùng, đời còn đâu những ước mơ lãng mạn rất tươi lấp lánh bình minh cùng đêm
Cuối cùng, tình mất rồi những nôn nức có bối rối ngây ngô theo cùng, có tin yêu hy vọng và độ lượng viền trổ tim người


Những mùa
khôngcònlàcủangàyxưa đã khô hạn, yên nghỉ dưới sự chuyển động của thời gian
Và, mùa
oankhiênmởhoáccôquạnh từ góc mục nơi hố tim trừng tím, đã làm sinh sôi những dị ngữ siêu sầu nghĩa


Dẫu vậy, vẫn xin tạ ơn
mộtmùahoatôi.mộtmùahoađời. nhữngmùahoatình đúng mộtngànlờinhãnhặnthơmtho

Image

N g ắ n . [ 6 ]


Image



Từ lâu. Đã từ lâu lắm rồi, cô quên mất cái cảm giác hạnh phúc khi được yên lòng ngủ vùi, không hỗn loạn mộng mị.


Chập tối. Giữa không gian bỗng trầm tiếng mưa, cô chơivơinằmthứctrơ, nghe When the love falls[raining] rồi thiếp đi trong cơn tịchmịchngủvùi của mình

Tỉnh giấc. Đã là rất sớm ngày thứ năm 24 tháng 5. Phảng phất cô đơn và trầm tĩnh. Phải trầm tĩnh để có thể nghe được âm thanh của lời từ thế giới tâm tư riêng cô- đang lần mò tìm định nghĩa thế nào là hạnh phúc đơn giản, an nhiên của cuộc sống.

Ngoài vườn. Có con chim Tu Huýt quen lại cất tiếng hót liên thanh đặc trưng như khua vang niềm vui nỗi buồn, đồng điệu cùng cô lúc đầu ngày,buổi giao mùa.

Thế nên. Tự nhiên cô man man cảm giác hạnh phúc. Đó là thứ cảm giác rất thật. Thật như bình minh nắng lên, như mây trắng bay giữa vòm trời xanh buốt mắt. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như là buồn vui góc đời không còn cứ phải một mình nữa.

m áp. Trái tim trong ngực tối cô ấm áp. Bởi, khi không lại có được một đồng điệu khác loài duy nhất cho mình.


Hạnh phúc. Tựa những đường chỉ tay ngang dọc, ngắn dài luôn nằm trong lòng bàn tay mình. Quan trọng là biết nhìn và nhận ra hay không mà thôi!

N g ắ n . [ 5 ]



Image


Tim người vẫn ấm nắng xuân. vườn lòng cứ thế nồng hương cúc vàng
.

Sông đời ngũ thập võ vàng. bờ mơ vẫn sóng mộng tràn lên thơ
.
..

Một chút
Ngắn [5] vu vơ. cũng niềm từ phía tâm tư nghiêng vào
.
..
...

N g ắ n . [ 4 ]


Image
♥.pour frère DennisBùiVănNhơn


sẽ mãi nhớ. bao kỷ niệm nằm lòng
sẽ mãi thương. người thầy giáo đầu tiên.

ngó về một thuở hồn nhiên
thấy đơn sơ quá chân tình nguyên sơ!

chợt ước mình. luôn là cô trò nhỏ
chợt ước thầy. vẫn *frère Nhơn ngày ấy…



lại một mùa Giáng Sinh nữa. Và ngày Giáng Sinh lại sắp đến…

Thầy quý thương,
Con vui thật vui khi check mail nhận được card Happy Birthday từ cách nay tròn 2 tháng[rất lâu. chẳng buồn tìm vào hộp mail riêng] và card Merry Christmas mới vài ngày- từ nơi xa thật xa thầy vẫn còn nhớ đến- gởi mừng.

Thầy chắc chưa quên, cô học trò ngày xưa môi cười tươi trọn một thuở… và “bướng bỉnh, tinh nghịch,giỏi nhưng ít nói”. Xưa ơi là xưa rồi thầy nhỉ? Giáng Sinh 1978 đã cũ mèm, tưởng mốc thếch. Vậy mà ngồi đây nhắm mắt, nghe lại trong tận cùng tiềm thức rõ mồn một râm ran tiếng cười nổ giòn của thầy cùng đám học trò trong đêm Réveillon đơn sơ, thấy lại những gói quà nhỏ cũng rất đơn sơ xếp quanh hang đá Chúa Hài Đồng. Tượng Chúa dễ thương quá thánh thiện quá, nên làm ấm được hồn thầy trò mình trong đêm Thánh rất Thánh thời bao cấp khốn khó…

Thầy, thầy mãi là người thầy khiến con khó quên. Dẫu thời gian luôn là…
Thầy, thầy không biết đâu. Con vẫn thường cầu xin cho thầy luôn được an vui. Dẫu cuộc đời có là…

Hãy luôn nhớ nhau trong tâm tưởng trong lời nguyện mỗi ngày, nghen thầy!

Giờ này, bên kia nửa vòng trái đất- có lẽ thầy còn đang yên giấc.

N g ắ n . [ 3 ]


Image


...Thế là đã
mườilăm.mười.thứbảy

Hiện tại là một trời giông bão. Chùm thuỷ tinh mưa va thành những âm giai lạnh lẽo trồi ra mọi hướng. Và sấm và sét nháng ra những ca từ chết người nhì nhằng xuống cánh đồng úng thuỷ. Lúa mơn mởn hôm kia hôm qua đẹp là thế giờ nộp mình nước buồn.


Mưa tát vào kiếp người vất vả lấm lem phận nông dân bằng bàn tay bất toàn. Những mất trắng chén cơm khốn khó dưới lạnh lùng nước nổi. Mưa vĩ đại giăng vòng vây bóp nghẹt cuộc sống dân cày, chẹt chết linh hồn xanh mơ của lúa.


Tại đây, lúc này. Gió thọc xoáy vào triền miên nghĩ những đau đáu, tựa hồ...

Image

N g ắ n . [ 2 ]


Image


...thật đúng là. đêm càng trễ thì cái thức càng hunhútcôsầu. khiến tâm tư càng nhũn giữa vòng vây lạnh ám của phờ phạc mưa.


Thì cũng phải! Quạnh quẽ một mình,như chiếc đũa lẻ loi.Bảo sao...


...rồi nó ngồi luỵ người. lẩnthẩnbầnthần dán mắt vào góc lặng ngó chữ. nghiếnngấunghiềnngẫm lại mấy xâu ưu tư lủ khủ vòng vèo trong đó. ới a thương lấy kiếp mình. nhấmnhẳngnhùngnhằng giằng co bởi cái phi lý giữa trái tim và lý trí.

Mà thôi! Bữa nay bỗng nhiên thấy...ớn chữ. Không viết thêm gì nữa hết.

N g ắ n . [ 1 ]



Image


...Một người đàn bà đi giáp ranh cuộc đời, thấy mình vẫn đâu mặt với ba gam màu lem luốc xấu xí không thể nào né tránh được của những siêu thực
[rất thưc. quá thực]đời thường. Bèn,... đêm điên rúc phố ảo. Lậm chữ điều đình vôhìnhbuồnvui.. Rộ khan vôsốtìnhca. Bán mạng trầmthivôkhối. Hò dô tuỳ tiện vôvàntừngôn.


Lạ!... hoá ra, chỉ dăm bảy phút, khi vài ba tiếng thời gian phe phẩy trong thế giới huyễn hồ ấy, người đàn bà thoắt chốc quên suông
bángbổtình, nứtnẻđời, námchàmtim, chânchimviền, bạctócsầu.


Và, có lẽ đó là lý do vì sao người đàn bà ấy không bị chết chẹt giữa những gam màu trên.


Image

đ ê m .


Image


Trong bất chấp tối mò
trượt cánh hồn chao đảo
xuyên. rách toạc ngực gió
tới đỉnh điểm tự do

Lăn tâm tưởng vào khuya
mộng du về yêu dấu
hồn đá hực khúc sầu
tuồn. biến tấu tim đau

Xục hướng đêm cùng tận
vạch hồn cổ rêu đen
tóm. thẳng thừng số phận
đám thống khổ nhân duyên

Mở trừng hồn lau nứa
suốt canh thâu thâm u
tìm chân tình trú ngụ
khoảnh ranh giới. thực hư

Gân lời lòng quăn quíu
rồ đêm mù kín bưng
lắm câu hỏi mắc mứu
chung chiêng hồn. luôn từng

Tháo tên hoatrang ra
gởi hư vô mất tích
hồn thơ hết sầu ca
khắp dạ nguyệt. chiều tà

c ả m. ơ n .t h i ê n . n h i ê n


Image


Ngày ve vãn trăm ý định chật. rộng
mà hôm nay long lanh nắng dễ thương
treo trong không gian bàng bạc thánh hương
rất dịu dàng hoa Thanh Long xoã bóng

Ngộ quá đi. một vườn sau trắng xoá
trông như choàng chiếc khăn voan cô dâu
thật vô cùng. vẫn ảo thiêng nhiệm mầu
hoa thanh thoát khiến lòng người khuây khoả

Trời xanh biếc hồn nhiên mây lãng đãng
nghiêng xuống nhìn bất chợt biết tương tư
như lần đầu chạm sắc hương thiên phú
thấy xao xuyến lòng trước trong trắng vô ngần

Em muốn hỏi loài hoa của thiên nhiên
nghĩa là chi tên Thanh Long. ai đặt?
cũng đẹp như Quỳnh chứ đâu có khác!
chẳng thèm kênh kiệu. ngoe nguẩy. vẫn duyên

Sáng nay. ờ, có rón rén khẽ vui
hoa. nắng. trời. mây. chứa chan ý lành
thơ gieo. không vương vướng sầu u ám
vốc cảm ơn này. rành rọt. tinh khôi

a m e n . [kịpthốtthếthôi!...]




Image


Mùng môt. mở oà ra tất cả
mặt tươi. môi cười. lời tết giòn
xuân thảo thơm âm sắc tẩm mật
có thể nói: lòng người cứ lâng lâng…

Mùng hai. chín thẫm màu của nắng
ở nhà quê mùi tết thơm lừng
thềm gió lùa mặc sức mê hương
vạn thọ. cúc. mai. hướng dương… xông ngát

Mùng ba. ờ... vẫn xuân phảng phất
dẫu heo héo hoa làm bớt dạt dào
thòm thèm nhìn mây lãng trời cao
bất chợt phút im lòng. không muốn nói…


chiều phẳng. hiu. lặng lẽ trôi đi
có ba ngày tết tuột đi mất rồi
amen.

.......[kịpthốtthếthôi!...]

b ã o. s u ô n g .t h á n g t ư



Image


Bão suông riết róng đầu hôm
chẵn buồn với lẻ cô đơn vào hùa
hồn sa mù phía gió mưa
một. tháng tư. ướt buốt mùa thời gian
loi ngoi lóp ngóp niềm mang
lòng mồ côi lạnh tình trần. người ơi!

Hắt hiu ươn ẩm mấy lời
...
..
.

đ ê m .t ạ p.c h ữ



Image


tháng tư kéo về…
kiếm chuyện ồn ào trở nhớ
.
.


Khi mùa cạ vết thương sâu
cọ đau cơn sầu miên cũ
tâm niềm loang lổ ố lem
nghe như…
rướm. nghẹn. trầm linh. cõi hồn

Tháng tư cọ miền tâm cảnh
cạ đám ký ức oan hờn
giác quan cựa mình bi phẫn
nghe chừng…
uất. giận. ứa đầm. cõi riêng

Thời gian mặc định cạ. cọ
ngược quy khứ nhấm nghĩ suy
ngậm từng tạp chữ làm ngọt
nghe hồ…
tâm thức lắng hoặc. cõi ta






.
.

lấy lời trộn sống buồn tươi
khoắng. nhào. nắn. gọt. tạc mới nỗi mình
lẫn trong lặng lẽ. mảng tình
sơn hà. nhức buốt tâm linh. cõi đời


Image

m ộ.t h i



Image


sông đời. trôi. sông đời. trôi
nước cuốn phăng. nước cuốn phăng
nét trăng. thanh. nét trăng. thanh
mùa rất tội. mùa rất tội

.
.
.
.
.
.

xiêu xó tôi. tâm khuya mộ
khốc. u. hồn thơ thánh khổ.

n g h ê u .n g a o .n g à y .b ã o



Image



Cơn tháng 6 bão mùa nhiệt đới
còn lại gì trắng khúc đau ca

Gió rùng rùng nộ khí vỡ mùa
còn lại gì trơ khúc xót ca

Kìa trái ngọt hoa màu vườn tược
còn lại gì tang khúc sầu ca

Ấm no đời dung dăng theo lũ
còn lại gì hoang khúc bi ca

.



khúc ca này thẳm đựng tình ròng
thưa bão trời: dừng bước chạy rong
dân quê lam lũ khổ thân!
mất mùa thu hoạch rạc dần xương da

B ữ a...



Image



Bữa tình buồn như chấu cắn
lòng trâm bầu vỡ mộng thu
trái tim hôn mê xấp mặt
đó lần cuồn cuộn đau chữ

Bữa đời lệ chan no mắt
lòng duềnh đắng nghiệt dấm dẳng
trái tim rạc trầm dị chướng
đó lần ồ ạt sầu trắng

Bữa sống tím nẫu cõi mình
lòng nhếch nhác riềm khăn tang
trái tim ảm màu tử biệt
đó lần vất vưởng oan hình

Bữa mơ mộ đơn căm tối
lòng thoi thóp cuộc nhân sinh
trái tim bấu đòi gỡ gạc
đó lần thôi thúc phận người

Bữa em lục lọi nhớ quên
lòng tiện thể đoái thuỳ tâm
trái tim úm lời hân cảm
đó lần vô chấp cái buồn

lơi rơi nhắp khúc điệp từ
kể là vé vớt riêng chừ cho xưa
ngữ thuyên đáo giọng cuối mùa…

L ặ n g...




Image



Vô hình. Nhưng gió vẫn có thực
chuỗi hơi thở lặng lẽ thắt ruột
cài lên những lặng đau giấu giếm
làm nghẹn ngào mắt đêm trắng thức

Vô tình. Nhưng khóc đầy nguỵ biện
chuỗi kinh buồn lặng âm quặn điếng
em địa chấn lặng nứt hố trầm
cho hoá khổ trăm bề lẽ tim
.
.
.
Vô tư. Nhưng nắng rất mẫn tiệp
chuỗi tia sáng lặng ngời thế tuyệt
dâng nồng nàn lặng ánh chân minh
xua ủ dột bóng tối bi thiết

Vô vọng. Nhưng tâm dung lấp lánh
chuỗi ý uyển lặng tích hồn quạnh
thơ phiêu nhiên lặng ấm đời riêng
khi cái hôn của chữ chân thành

Image

m ư a...m ộ t . g ó c. l ặ n g


Image



Chiều. trời rất xám
em. hoàng hôn thẳm
mưa thoát thai. bay
bời tìm số phận

chuỗi hơi thở dài
bấu bíu tàn ngày
buồn em dốc sức
day dứt tiếng đầy…

nhớ. giấu vực tim
thương. cất tâm miền
em thiêm thiếp. rúc
vào ảo chữ đêm

chùm dấu yêu xưa
rả rích lên mưa
tẩm hồn em ướt
buồn đẫm mắt vừa…

người. ký ức trầm
tình. kỷ niệm thầm
lồng tim óc. trú
đày em trăm trận

hoatrang mùa cuối
buồnt tâm tư phơi
tháng bảy quạnh khúc
buốt xanh rêu đời…

mưa. ghì chặt sầu
nắng. mắc hoan màu
chờ cuộc mai. đến
ráo em phận đau

gọi lời ngày khép
viết lơi vần khuyết
xin buồn ngái ngủ
thơ em mộng đẹp…


Image