V I Ế T .[ t ự .x ử ]




Image



...

Ủ dột .
như chim một mình
thất thần lả cánh quạnh tênh mưa chiều
mùa khóc bết thấu hoang liêu
quét buốt vòm nghĩ vẹo xiêu liếp từ
lòng tang mịch vái:
Quên . Lú .



...Vẫn thường thoáng thấy những khoảng rỗng tối tăm siêu hình trương nở trong tim - sau mỗi cuối chân ngày ướt mưa - khi ánh tà phụt tắt. Chính xác: đó là nỗi cô đơn kinh dị đen ngòm từ nội tâm. Vô hình vô tướng.Nhưng luôn rập rình quay mòng rồ loạn vút theo một cấp độ nhiễu mù không thể nào nắm bắt được.

Như chiều nay,khi bóng hoàng hôn đổ sụp thành vũng tối xuống không gian tê quạnh-cũng là lúc tôi khao khát được bày tỏ trạng thái duy nhất của tâm hồn mình hơn lúc nào hết-để tìm chút an nhiên về mặt tinh thần,chút ấm êm trong đoạn đời thực tại đang rã tàn dần từng thứ...

Và viết. Đúng là cách hay nhất trong cuộc sống lặng tờ lơi khơi một vỏ ốc mẻ tôi, để có thể tự hoá giải khỏi những tầng ngổn ngang xám buồn chất dày lưu cư phía tâm trí kín bưng.

Nói thật lòng,tôi chưa bao giờ chuẩn bị tư duy chỉnh tề, sắm soạn câu cú từ ngữ chỉnh chu cho cái việc viết.Bởi đơn giản, Nó luôn tự nhiên bất thần ùa về đúng lúc cần thiết, tràn đầy giữa thần hồn. Có lúc Nó ngẫu nhiên vuột ra từ tâm thức vô lý trí, choáng ngợp. Và tôi cứ thế mê mị trưng dụng Nó để diễn đạt tâm tư, bày tỏ nỗi niềm.

Tôi cũng chưa từng có cao vọng về cái gọi là chủ trương, định hướng cho những gì sẽ viết.Bởi dư biết rằng mình non nớt, trọc lóc,không kham nổi gánh nặng “vị nghệ thuật vị nhân sinh” gì gì đó… Với tôi,viết. Lặng lẽ viết - dù dưới hình thức ngôn ngữ xuôi hay vần - cũng chỉ là do xuất phát từ cái cảm giác bị mắc kẹt, vây hãm dưới đáy khe hồn lạnh đen ảm...

Thức dậy lặng ngắt im thinh quá đỗi
bữa trưa cô đơn tung hứng liên hồi
chiều rơi giọt nhoè sầu va riết róng
đêm mù đổ ập quạnh hiu luống đời


những giai đoạn thời gian khẳm buồn trĩu tím như thế, hầu như luôn có một sự mệt mỏi mơ hồ xuyên mạch tràn ra xác xương da. Khiến tôi như rơi tuột vào trạng thái mất thăng bằng, mất khả năng kiểm soát, mất cả sức đề kháng... Cho đến lúc có thể “đối thoại với muôn trùng độc thoại” được, thì tôi mới cảm thấy hình như lấy lại được phần nào quân bình, thanh lặng cho chính mình.

Có đôi khi. những điều tôi viết vô vị nhạt nhẽo đến độ không đối thoại được với anh với chị với bạn - mà chỉ có thể độc thoại với riêng tôi - thì tôi vẫn cứ viết. viết. viết. viết... Vì viết là một trò chơi hấp dẫn. Nó là... trò - chơi - giải - toả - tâm - hồn. Hấp lực vô vàn của nó đối với tôi đơn giản chỉ vậy!

Khúc viết này không kết
lưng lửng chiều luồn đêm
ngờ ngợ dỗ hồn êm
ngờ ngợ vơi sầu niềm


[đầu và cuối vắt chéo. nên hình như mở đầu là kết thúc. và kết thúc lại là mở đầu.]