S Ố N G .[ t ự .s ự ]




Image




Ái.
Là 1 trong 7 thứ tình cảm của con người thế gian [hỉ. nộ. ái. ố. ai. lạc. dục]. Kể cả người tu hành [ít nhiều] cũng khó có thể tránh khỏi. Công bằng mà nói, Nó là thứ tuyệt mỹ. Và cố nhiên,con người sống rất cần cái tuyệt mỹ ấy!

Yêu thương chính là trạng thái tâm lý ngọt ngào luôn tiềm ẩn nơi miền tâm thức chúng ta. Tất nhiên, rồi có lúc nó sẽ hiện nguyên hình trong đời sống. Giống như biển, thật sự dưới mặt gợn bồng bềnh luôn ẩn nấp những con sóng ngầm cuồn cuộn. Chực chờ đến mùa động sẽ trỗi dậy. Tung triều. Bổ nhào. Vỡ thành sóng nhạc bời bời đổ dồn...



Người nữ tu lặng lẽ bước chầm chậm trong chiều. Khuôn viên phía sau nhà dòng như một khu rừng nhỏ với những hàng dương rũ bóng. Ở đó,triệu triệu tiếng lá rì rào giữa tầng không khí phảng phất hương biển mằn mặn. Ở đó, tiếng sóng vỗ về thật sự là điều kỳ diệu. Ở đó,nơi gió rú rít hối hả như nhắc nhở rằng thời gian không tạm nghỉ chân chờ bất cứ ai. Và ở đó,có một thứ tiếng động trong trẻo thánh thót vui mà chuỗi âm thanh của nó luôn làm người nữ tu ấy rung cảm: chuông gió. Đúng, chỉ là những chiếc phong linh lơi khơi trên đầu những nhánh dương [có thể mỗi người nghe từng âm thanh và xốn xang theo một cách khác nhau. riêng người nữ tu tự biết không lý giải nổi. bằng lời. dù cho ngôn ngữ loài người phong phú vô biên]. Vậy mà, người nữ tu ấy [như một bông hoa trắng ngần. bàng bạc thánh thiện trong chiếc áo dòng tinh tuyền] đột nhiên cảm thấy không thể tĩnh tâm được trong buổi nguyện gẫm thường lệ cuối ngày.
[Và dường như. bộ tu phục trang nghiêm cũng tự thấy khá mệt mỏi khi cứ phải vương víu bảo bọc thân người như thể là- mối bận bịu dùng dằng chưa dứt được]

Năm ấy, và hôm đó.Người nữ tu tròn 30 tuổi đời với 9 năm tu trì [2 năm đệ tử. 3 năm tập sinh. 4 năm khấn tạm].Thời gian vừa đủ chín ở một mức độ nào đó nhất định-để không phải đắn đo ngập ngừng khi sửa soạn bước vào năm đầu tiên khấn trọn đời[cho một chuỗi trọn đời kéo dài mãi về sau. đến tận cái ngày “này con đến trình diện Cha.Sau một đời trọn dâng hiến”]



Thế nhưng,
...
...
thật bất ngờ. Vào đúng buổi chiều ấy. Một ngọn triều âm thầm bất thần cuồn cuộn trong lòng người nữ tu. Cô nghe thấy có thứ âm thanh [không tên gọi. không hẳn quen thuộc. không hẳn lạ lẫm chưa từng...] xuyên suốt vô hình bất thần chộp lấy tất cả các tiếng động từ thiên nhiên phía sau khuôn viên nhà dòng- ném ngược lại nơi lưu ngụ của con tim- rồi liệng vọng trở lên vách tâm trí giai điệu ấm áp gọi mời của tình tự, của bài hát rất cũ ngày xưa còn bé cô thường ru nôi con búp bê mắt xanh tóc vàng. Cái thứ tiếng động ấy- như tiếng ca đẹp chở hừng đông rất mới làm sáng lại hồn 30. Tiếng ca dịu dàng huyền mật ngọt ngào mang âm hưởng của tình yêu bình thường giản dị nhưng vẫn có màu sắc của sự cao cả. Với nước mắt với nụ cười. Với đớn đau với hạnh phúc.

Hơn ai hết, người nữ tu hiểu rằng: Ái là thứ giới tu sĩ phải đối mặt cam go hơn người thường rất nhiều. Bởi đó không phải chỉ là tự đấu tranh với chính thực thể, mà còn là sự đấu tranh vô hình với trái tim. Vì tu trì,[hiểu theo phương diện khác. theo nghĩa nào đó]là phải loại trừ “lục dục,thất tình” [Phật giáo] ,từ bỏ tình yêu nam nữ sống tuyệt đối trọn vẹn 3 lời khấn “trinh tiết,khó nghèo,vâng phục” [Thiên Chúa giáo] .Vì thế, hơn lúc nào hết- cô nhận ra mình quả thực quá nhỏ bé quá yếu đuối. Không đủ công hạnh nhân đức để diệt trừ cội căn gốc rễ si mê, cũng không đủ khí phách thánh thiện để có thể bảo toàn tuyệt đối 3 lời khấn suốt đời.

Đó là lần đầu tiên sau 9 năm, người nữ tu dám trực diện với bản thể mình. Không kỳ kèo nhì nhằng mặc cả đến mệt với những nhân danh khoác cái tên thiêng liêng ƠnGọiThánh. Cô cảm thấy nhẹ nhàng an nhiên. Và bình tâm đến lạ trước một quyết định quan trọng cho hướng đời mới. Rất khác. Đang chờ. Cô biết mình không. Và chưa bao giờ. Quá ảo tưởng về con đường sắp tới.Con đường phía bên ngoài cánh cổng sắt to dày kia chắc chắn nó sẽ không đầy cỏ hoa êm ái nâng vuốt bước chân. Nhưng đó là con đường đúng đắn để đến với như ý. Để sống- yêu đời yêu người mà không phải quờ quạng đến tắt thở giữa những tu luật khe khắt làm thống khổ xác hồn.

Cô đâu chỉ mới sống 9 năm trong nhà dòng. Mà thực ra là đã sống trước đó [trong vai trò nữ sinh nội trú] 12 năm trời đằng đẵng... Mọi người thân thích ai nấy đều muốn trói buộc đời cô vào “cội phúc” quá thiêng liêng quá trật tự quá đơn điệu đó. Nghĩ cho cùng, họ cũng chỉ vì một lòng thương. Mong muốn ước vọng giữ gìn cô khỏi những lùng nhùng “dây oan” ám chướng mà thôi. Nhưng suy cho tận, như thế cũng là cố ý dồn đuổi cô vào cuộc hãm mình ép xác bất đắc dĩ quá rẻ rúng. Mà chẳng đếm xỉa xem cô có thực sự sống đúng với ý nghĩa sống, đúng với bản chất thật của mình hay không.

Cuối cùng. Hệt như tiếng nổ tự do nghe vui vui của cái bong bóng trong không gian. Cô tự cho phép mình nổ ra [cái gọi là] bấtthầnphục .

Và cô tìm thấy chính mình.



Kỳ thực.
...
..
.
Sau gần 20 năm hoàn tục. Một trong ít ỏi cái kỳ tuyệt lý thú của cuộc trần là, vẫn thoảng hoặc đâu đó [ấm ớ] trong cô- chút nữ tu sót lại.
Nói giản dị, thế gian bôn ba tháo đổ tào lao ầm ào vẫn không luông tuồng lối sống hay biến tạng cô.

Chuyện gì đến thì nó đã đến như cái lẽ vô thường vốn có. Hoàng hôn đời đã đỗ. Thu mang bình nhật cho cô chút nợ tròng. Để mưa nắng ngày [lơ-tơ-mơ-phất-phơ]toé vào xó xỉnh cuộc sống cái gọi là “ngọt bùi cay đắng” lên miếng đời sắp hết.
Image