t r o n g N H Ậ T K Ý h o a t ra n g.




Image



...

Sáng nay - khi mở mắt tỉnh giấc phóng tầm nhìn lên bầu trời xam xám qua ô cửa sổ - tôi bỗng tự thấy mình và cuộc đời đang dần dần trôi vào... đông xám

Khoảnh khắc ấy như có màn sương... Một chút lành lạnh của suy tư chợt đánh thức các giác quan, đánh thức linh hồn. Và quờ quạng kiếm tìm những điều không tưởng, những điều vô nghĩa, những điều hợp lý...

Ngơ ngác giữa cái rạch ròi thực tại là cái tức tưởi của quá nhiều dở dang, hụt hẫng trong đời... Trộn lẫn chen chúc luôn là sự cô đơn quạnh quẽ trên đường tôi đi...

Lạ!
Khi không lại tự hỏi mình: Tôi Là Ai???
Ừ nhỉ!
Tôi Là Ai???

Những năm tháng thanh xuân hăm hở, yêu đương, nồng nàn đã chuội đi, tuột mất...Giờ đây, người đàn bà chập choạng ngưỡng năm mươi lại cảm thấy trở nên nhỏ nhoi, mong manh và nhẹ nhàng ngơ ngác nhìn lại, ngơ ngác nhớ về...

Tháng năm cuộc đời
tan như bọt rượu
cho Ta lặng buồn
cho Ta sầu tuôn


Tháng ngày hiện tại
tình chìm sau lưng
yêu Ta lơ lửng
buồn Ta bao dung


Đến một lúc nào đó... Như bây giờ, tương lai người đàn bà trước ngưỡng năm mươi như chiếc vòng nguyệt quế quá xa vời... Thực tại có hai cuộc sống: một là gia đình, một là ảo mộng.

Gia đình. Với riêng tôi - là nơi chốn nương náu,trú ngụ. Một nơi để trở về, thầm lặng an phận, chăm sóc, thu vén cho cuộc sống thừơng nhật vốn vẫn buồn nhiều hơn vui.

o mộng. Nghĩa là một cõi thứ hai trong cuộc sống. Tiềm ẩn, khuất lấp... để cái tâm tư tôi được bình nhiên bay bổng.

Và có bất hạnh không cho những người đàn bà như tôi, trước ngưỡng năm mươi vẫn cưu mang chỉ hai cuộc sống ấy???

Những người đàn bà đang trôi trên lớp sóng bốn mươi vẫn thường trực hoang mang, hoảng hốt trước cay nghiệt của thời gian. Nhưng hình như khi đã vượt qua con sóng bốn mươi rồi thì lẽ thường là họ cảm thấy dửng dưng trước lưỡi dao nghiệt ngã của thời gian.

Bởi đã nhận thức khác trước. Hay nói đúng hơn - là, họ không còn ngốc nghếch ôm vào lòng những lầm lẫn ngờ nghệch giữa tuổi trẻ và nhan sắc. Hơn nữa, họ vẫn có quyền lồng lộng chói chang ước muốn, bướng bỉnh khao khát làm đôi điều như cái thuở hai mươi... Vì rằng, họ đủ từng trải để có thể lý giải thích đáng cho mọi cảm xúc...

Nói chung, người đàn bà trước ngưỡng năm mươi ít khi viễn vông mộng tưởng tới đàn ông. Càng không còn tha thiết nổi với người mà khi mười tám đôi mươi họ từng mơ ước. Có lẽ... vì họ thực tế hơn giữa những mơ mộng riêng mình.

Tôi bỗng bắt gặp cảm giác điên rồ cứ đầy tràn trong tâm trí tôi từ khi thức dậy... Cảm giác đánh thức sự thật: Dẫu đàn ông vẫn luôn là một thực thể có giá trị(về mặt nhân bản), nhưng không còn mấy ý nghĩa...

Mọi ý nghĩ này có giống như một cợt đùa? Một cợt đùa không lừa dối bản thân!...

Image