B Ứ C T H Ô N G Đ I Ệ P c u ố i .g i ê n g .h a i




Image



Ngày còn trẻ con...
Cứ mỗi chiều tan học về, tôi lại cùng mấy đứa bạn học thường rủ nhau chạy a ra biển phía sau ngôi trường tư thục Thánh Anna chơi đùa.Có khi nhảy lò cò, nhảy dây,lúc là trò bịt mắt bắt dê, có khi lại chơi u mọi, đôi lúc chỉ là trò vớ vẩn xây những khối hình thù kỳ dị bằng cát ướt... Tuỳ theo từng mùa.(Ví như mùa này: tháng giêng hai, biển trời Phan Thiết lộng gió. Gió thế, thả diều là một tuyệt thú khó tả.)

Hết là trẻ con...
Nhưng nay vẫn thích ra biển hoàng hôn.Dù đơn giản chỉ là ngồi đâu đó một mình chẳng để làm gì,hoặc lang thang dọc dài bờ cát lượm vỏ sò vỏ ốc.
Và hôm qua là thế đó!Phan Thiết biển vào chiều rất đẹp. Sóng ầm ào triệu khúc tấu bằng chính thứ âm thanh rất riêng của chúng.
Đang từng bước chậm tôi bỗng khựng lại,khi ánh nhìn chạm phải hai đứa trẻ con-một trai một gái,da sạm nắng, mình trần trùng trục, đeo trên người chỉ mỗi chiếc quần ngắn phong phanh ngả màu-chúng ngồi “dạng háng” trên bờ biển cùng nhau vốc từng nắm cát ướt, chuyền tay đắp thành những vòm hình cầu đơn sơ úp chồng lên nhau,có gắn thêm lên đó những chiếc vỏ ốc ruốc bé tí đủ màu trông rất dễ thương...

[Cái cảnh tượng hồn nhiên ấy, gợi nhớ miền ký ức tuổi thơ tôi- Miền ký ức này đằng đẵng đeo bám như bóng với hình suốt cuộc người tôi mãi mãi-Cũng khiến lòng thấy mừng,vì biết được con nít quê mình thời buối “a còng” vẫn còn đó những trò chơi ngây thơ xa xưa thuở trước. Dẫu không phải dễ bắt gặp thường khi, nhưng đúng là tất cả chưa hoá ra cổ tích.]

Dưới 4 bàn tay bé con nhỏ nhắn đen đúa,những vòm cầu cát tăng lên cao dần, cao dần... Từ ý niệm định hình,tôi thấy ra đó là cái lâu đài cát. Hai đứa trẻ say sưa mê mẩn... Một đỗi lâu sau thì công trình coi như đã được hoàn thành, cao ngang mặt tầm ngồi của chúng.Hai gương mặt ngây thơ hả hê. Và chính ngay khoảnh khắc ấy-khoảnh khắc mà cái hả hê “hôn” choàng tròn trịa đầy đặn lên chúng- thì sóng cồn cào ầm ào dồn tới, dội phủ đầu. Cả hai đều loi ngoi sũng nước giữa những bọt biển trắng xoá tung toả...
Và, hỡi ơi! Cái lâu đài xinh xắn kia giờ chỉ còn là đống cát lởm chởm, hớ hênh thô thiển phơi bày...

Khi không tôi lại được trao cho bức thông điệp gọn ghẽ!
Image