N Ử A [ t ự .c ả m ]

Image

 
 
Giữa khuya[nửa đêm về sáng]. Sau cái xoa xuôi lành lạnh rất nhẹ của ngọn gió lập đông, chiếc lá Khổ Qua mong manh[lưng chừng vàng úa] trên giàn hiên ngoài bỗng chợt giật mình bay lạc vào phòng đêm[cửa sổ nửa đóng nửa mở]- khe khẽ rụt rè đánh thức cô nàng. Cái đánh thức len lén hết sức “trộm” của một chiếc lá nhẹ tênh phiêu bồng như phất như phẩy. Vậy mà cô nàng cảm thấy ngay- dẫu đang êm giấc.
 
Tỉnh dậy giữa chừng, buông thả mọi giác quan, nhắm mắt lửng lơ soi xuyên tấc hồn… Ý chảy ý dừng dày đặc trên từng bụm suy tư loang lổ về một quả tim nửa độ tím bầm[cái tím bầm che ủ bệnh tình. cái bệnh tình lui sâu nép thẩm vào tím bầm]. Khẽ rùng mình co ro vì hơi sương rờn rợn tạt vào. Không có được cái tỉnh táo sảng khoái của những sáng tròn giấc thường nhật, cô nàng cảm thấy tim ngợp như thiếu dưỡng khí [hệt con cá lẻ quẫy cạn trong chiếc bình lẻ trên bàn đêm]. Bật dậy,[nửa nằm nửa ngồi]tựa lưng vào tường- ngắc ngoải há miệng hớp hớp từng ngụm không khí mát mẻ. Khi hơi thở đặn đầy chiều kích và dễ chịu trở lại, cô nàng hé mắt ngập ngừng, hơi thận trọng tí [với cái nhìn trầm lặng của một con sâu ốm nhỏ nhoi cút côi nép thân trú bão]: vắngvẻ vắngtanh vắnglặng vắngngắt vắnghoe vắnghiu. Thôi thì cả một tậpthểvắng hăm hở bội thực nơi miền riêng đơn độc, miết miết vô tận, vòng vèo ngầm quanh trăm ngả tâm tư [ờ,…không phải nói chớ… bao lần muốn vói. đã vói. vói đến ứa những chới với hụt hơi. đến mệt nhoài cũng chưa thể nào chạm tới bóng một đơn giản tình người đâu đây gần kề. nói chi đến những tim óc tương tri tương ái vời vợi đâu đó xa xôi]. Chẳng có ai, ngoài chiếc lá mồ côi nửa vàng xanh mang tên “Khổ” lẻ loi im lìm, chưng hửng nằm trên mặt giường tịnh yên, buồn thiu[hơi khó hiểu. nhưng im. tịnh. buồn. vẫn luôn mở ra ảo giác cho hồn lại gần hơn với an bình. và vì thế cô nàng khá biết ơn chúng ].

Không là đá. Cô nàng là người[tồn tại lẫn với hàng tỷ xấu đẹp mặt người. với hàng đống đủ loại sỏi đá. với hàng lớp đủ thứ vật chất khác trên mặt đất này]. Và linh hồn đã quen thuộc từng ngày buồn, cơ thể sống vẫn thường lạc vào vô giác để tình cờ chạm thấy cái tự cảm hết sức thiêng liêng của con người. Ở đó, cô nàng đã nghe được từ ối ức tiếng động trái tim[bệnh tình]tựa hồ những âm hao ru hoặc lừa mị dỗ dành[nhỏ nhẻ, nhè nhẹ]như xoadịu anủi vỗvề.

…Và, khi khổng khi không- ngay phút ấy,[chẳng hề có chút dự báo gì trước đó]cô nàng tự cảm thấy nhơ nhớ ông ta. Cái sự nhơnhớ lơn tơn vậy thôi[mônglung vuvơ mơhồ nhưcónhưkhông. mà sao lắm lúc lại làm xương xước tâm hồn con người ta được mới kỳ…]- cũng ít nhiều, có tác dụng- là,giúp cô nàng biết rõ rành rành trái tim loang lổ mình còn sống, đang sống,vẫn sống [thoithóp dấpdúi nổitrôi nghễnhngãng ngờnghệch].

Ông ta. Một người dưng quá đỗi quen thuộc. Một hiện hữu[coi như] hết sức thiết thân chừng ấy năm ròng[nhưng chưa lần nắm bắt được tâmtư tâmtình tâmý tâmnguyện], mà cô nàng[không sở hữu]có đó. Sự nửa vời là thứ tự do bất thường[một nửa],là niềm hoan hỷ lừa mị[một nửa], là loại hạnh phúc nhăn nhíu[một nửa]. 

Cũng cần thiết nhấn mạnh chút: năm tháng trôi qua- để cuối cùng- sau một phần tuổi đời mình, cô nàng đã chứng ngộ ra được những lẽ ấy.

Hiện tại. Ngày này, cũng như rất nhiều ngày khác trong phần đời đã qua, cô nàng lại một mình. Thực tế, chưa bao giờ cô nàng muốn và thích rướn quá sâu vào đời sống ông ta[hổng lẽ là vì tình chưa thật đằm thiết???]. Có thể, do cô nàng tự cảm thấy không đủ sức hoặc không có cái dũng khí[của sự hăm hở tọc mạch]để chen chúc quờ quạng giữa vô khối chi chít nhập nhằng mạng nhện này nọ kia… Nhưng mà,gì thì gì… sự tồn tại của ông ta[đây đó trên thế gian. đâu đó nơi tâm thức]cũng trổ trong âm u tím bầm tim cô nàng diệu pháp trầm ấm[khá khó hiểu. nhỉ?]. Dẫu sâu thẳm, dứt khoát vẫn tự cảm thấy thiêu thiếu chi chi đó… Để rồi bao lần, từng lục lọi, tự vấn- nhưng chưa tìm ra được, không sao giải mã nổi [mà đâu cần phải tìm ra. giải mã làm chi đâu].

Có những lúc một mình với thế giới riêng trong quãng thời gian lâu ơi là lâu, cô nàng vẫn không mấy cảm thấy cần ông ta. Không cấu cào nhung nhớ. Không âm ỉ mong mỏi. Mà lạ,…thực chất cô nàng có phải người thờ ơ vôtâm vôtính vôtình vôcảm đâu cơ chứ!…

Trong cô nàng đang mở trừng hàng loạt suy nghĩ[nhiều như sao trời. cát biển]… Cái tiên quyết của yêu[bắt buộc có]là phải tin. Vậy mà cô nàng thì hết sức thiếu, quá sức thiếu. Nói nghe hơi kỳ cục, nhưng cô nàng lại tự cảm thấy hài lòng với chính mình về điều ấy. Bởi rõ ràng: không tin tưởng sẽ không phải thất vọng, không thất vọng sẽ khỏi bị tuyệt vọng- khi niềm tin đến hồi như chiếc bong bóng hết hơi mau chóng xì vỡ…

Cũng hệt mọi người, cô nàng khao khát tình yêu. Một tình yêu đảm nhận vai trò làm lớn dần độ lượng, nhỏ lại hẹp hòi, tăng thêm niềm vui, vơi nguôi nỗi buồn. Nhưng dường như thứ tình yêu vượt sức đó ít ỏi quá hiếm hoi quá, đâu dễ đến được tay mình.
Kỳ cục và mâu thuẫn ghê đi! Bản thân không tin tưởng mà vẫn khao khát một tình yêu đẹp đẽ như thế là sao nhỉ? Cô nàng ích kỷ quá chăng?

Cuộc sống một mình[nửa vời]nơi đây là do cô nàng ưng chọn. Bởi cô nàng không thiết gắn bó với thành phố hiện đại[rất đáng thương do ra rả ồn ào, ngột ngạt khói bụi, quạu quọ toan tính, hậm hực giành giật]nơi ông ta trở về, quyết định ở lại. Cô nàng không thích cô đơn, nhưng những khi ở một mình lại thấy vô cùng thi vị. Xà quần miết trong thế giới này đến tận bây giờ, cô nàng mới chầm chậm hiểu ra: vĩnh viễn,không ai có thể[đủ khả năng]lấp đầy khoảng trống khủng khiếp sâu[thăm thẳm đen ngòm]của vực lòng mình.
Một mình[như khuya nay. như nhiều khuya khác]. Tự cảm. Rồi nghiệm thấy: cuộc sống hệt như chiếc xe đạp đang chuyển động mà luôn chỉ có ta ngồi trên yên, lái đi…[không có người dìu đỡ cẩn thận. như hồi nhỏ lần đầu tập tành]. Xe bon bon về phía trước, quẹo được về nhiều hướng,quành được vào những ngả rẽ gấp khúc mà không xiêu vẹo không té oành lăn kềnh ra- chính là nhờ đã hiểu thấu và nắm được quy luật thăng bằng.

…Thấm thoát. Cô nàng giờ đâu còn là một đứa trẻ đang tập tành với chiếc xe đạp như hôm xửa hôm xưa. Nên hẳn nhiên, đã tự biết[và có cách. không cần giống ai] thăng bằng cuộc sống riêng mình.

Có một điều, ông ta hoàn toàn không biết. Hay là biết, nhưng chẳng màng [???]: cái trò nhặt nhạnh vô khối từng mảnh vụn rời ý nghĩ rồi lắp ghép lại thành một tổng thể những tranh chữ dặc dài tối ám luôn là một biện pháp duy nhất[cần và đủ]đối với cô nàng.
Thế đấy!!!

Image